Chồng tôi là thầy thuốc Đông y, sau khi bắt mạch cho tôi ra mạch hỉ thì sợ hãi đến mức lập tức đề nghị ly hôn.
Tôi trong đêm vội vàng đi làm xét nghiệm ADN th/a/ i nh/ i, chứng minh đứa bé chính là con anh ta.
Nhưng chồng tôi lại không ngừng quỳ dưới đất cầu xin tôi ký giấy ly hôn, thậm chí còn chọn ra đi tay trắng.
Tôi tức giận tìm đến bạn thân để than thở, không ngờ cô ấy vừa nghe tin tôi mang thai liền sợ hãi mặt mày tái mét.
Cô ấy lăn lê bò toài chạy khỏi nhà, chặn hết mọi liên lạc với tôi, đến cả hành lý và căn nhà mới mua cũng không cần.
Tôi đau lòng, đành gắng gượng trở về quê.
Ba mẹ nghe chuyện tôi mang thai mà gặp phải, thương tôi đến rơi nước mắt.
Nhưng tối đó, họ lại lén bỏ thu0/ ốc vào cốc nước của tôi, dùng một nắm t/h/ 0/ uốc ch/ u/ột đ/ ầ/u đ/ ộ/c tôi ch e c.
Tôi rơi xuống đất, m/ á0 lẫn nước mắt chảy ra, ch e c mà vẫn không hiểu — tại sao sau khi tôi mang th/ ai, tất cả mọi người lại đối xử với tôi như vậy.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về ngày chồng tôi bắt mạch ra mạch hỉ.