Ta dựa vào lòng hắn, buồn ngủ rũ rượi, mơ màng đáp: “Không đâu, ngày mai còn phải dạy bọn trẻ nữa.”
Tề Thầm gật đầu, bế ta đứng dậy, đưa ta về phòng của mình.
Ta cuộn chăn lật người, nhìn Tề Thầm đóng cửa rời đi.
Ta vừa định nhắm mắt, trước mắt lại bắt đầu hiện chữ:
“Cô ngốc này! Dạy bọn trẻ thì hôm khác dạy, ngươi phải đi xem Tề Thầm thi võ chứ!”
“Buổi thi võ ngày mai chính là lần đầu nam nữ chính gặp nhau đó!”
“Hai người là những người trụ lại cuối cùng, đã đánh một trận ra trò!”
“Lửa tình tóe tung, hoàn toàn nhìn trúng mắt nhau rồi!”
“Hu hu hu… Quả nhiên thanh mai trúc mã không địch lại ‘người trời ban’ sao?”
“Tình sâu nghĩa nặng cũng không bằng mệnh trời định sẵn, ta đau lòng quá! Quả nhiên nam nhân đều là đồ móng heo!”
Ta lập tức tỉnh ngủ!
Thi võ đúng không?
Ta nhất định phải đi!
4
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Ta đến quân doanh, phó quan của Tề Thầm ân cần dẫn ta đến bãi thi võ.
Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ vang trời.
Ta bước tới, những người gặp ta đều nhường đường: “Thẩm cô nương đến rồi à? Vừa hay tiểu tướng quân họ Tề đang đánh, người mau ra phía trước xem, đặc sắc lắm!”
“Thẩm cô nương mau đến đây, ở đây có chỗ!”
Ta bước qua đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên võ đài.
Hai bóng người trên đó đang đánh nhau khó phân thắng bại.
Một người là Tề Thầm, người còn lại cũng là một tướng sĩ trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú tinh tế.
Bộ đồ bó sát người, những cú ra đòn phóng khoáng toát lên sức sống mãnh liệt.
Nếu không có những dòng chữ kỳ lạ nhắc nhở, lúc này ta căn bản không nhận ra đó cũng là một nữ tử.
Tề Thầm và nàng ta đánh nhau không dứt.
Ngươi vừa áp chế ta, ta liền lập tức phản đòn.
Trận so tài này, có thể nói là đặc sắc tuyệt luân.
Ta không bỏ lỡ ánh mắt sáng rực của Tề Thầm khi nhìn về phía đối phương.
Ánh hào quang trong mắt hắn, là thứ ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Lồng ngực ta nghẹn lại, ta không xem đến cuối mà bỏ đi.
Ra khỏi đó, ta đi lang thang vô định, không biết nên đi đâu.
Ta ngồi xuống bên bờ sông, nhìn mặt nước xa xăm, ngẩn ngơ.
Lòng ta rối bời, không biết vì sao lại rối, tóm lại là rất rối.
Đột nhiên, ‘bùm’ một tiếng, có người nhảy xuống sông.
Chỗ ta ngồi bị cây cối che khuất, người nọ không phát hiện ra ta.
Ta sững sờ, đang có chút bối rối, thì thấy người nọ cởi áo, để lộ bờ vai trắng nõn và lồng ngực hơi nhấp nhô.
Ta lập tức nhận ra người này là ai.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, ta vừa do dự không biết có nên lên tiếng hay không.
Ngay lúc ta định lặng lẽ rời đi, thì có người đi tới từ phía sau.
Mấy tên lính khoác vai nhau cười đùa, đang đi về phía bờ sông.
Người dưới nước cũng hoảng hốt.
Nếu đám lính này đi tới, nàng không kịp rời đi, sẽ bị nhìn thấy hết.
Bí mật che giấu bấy lâu nay cũng sẽ bị phơi bày.
Ta chứng kiến gương mặt dần mất đi sắc máu của nàng, liền đứng dậy bước ra.
“Ủa? Thẩm cô nương, người ở đây à? Tướng quân Tề vừa còn tìm người đấy.”
Ta đứng chặn ở ngã rẽ, cười nói: “Ta thấy hơi ngột ngạt, nên ra đây hóng gió một chút.”
Thấy ta không có ý định rời đi, mấy người họ nhìn nhau, ra hiệu bằng mắt rồi nói: “Vậy chúng ta không làm phiền Thẩm cô nương nữa.”
Mấy người đó xoay người rời đi.
Người dưới sông cũng mặc xong quần áo, bước lên bờ.
Nàng lúng túng gãi đầu, tự giới thiệu trước: “Vừa rồi… đa tạ Thẩm cô nương. Ta là Hạ Sanh ở doanh kỵ binh.”
Ta gật đầu.
Hạ Sanh vội vàng mặc quần áo, toàn thân gần như ướt sũng.
Lúc này tuyệt đối không phải thời điểm tốt để nói chuyện.
Chúng ta hàn huyên vài câu, rồi ai về đường nấy.
Lúc trở về, tâm trạng ta đã thoải mái hơn nhiều.
Ta nghĩ, cho dù Tề Thầm thật sự thay lòng đổi dạ, đối với ta cũng chẳng có gì to tát.
Ban đầu ta bị những dòng chữ kỳ lạ đó ảnh hưởng, nên mới từ chối từ hôn.
Cũng chỉ vì sợ một ngày nào đó trong tương lai, ta thật sự bị hủy dung, ném vào ổ ăn mày chết đói.
Với tình nghĩa giữa ta và Tề Thầm hiện tại, cho dù thật sự từ hôn, ta cũng có thể ‘an toàn rút lui’.
Nửa đường, ta gặp Tề Thầm đến tìm ta.
Nhìn thấy ta, hắn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, bước đến nắm tay ta: “Tống Hòa nói muội đến bãi thi võ. Tối qua không phải nói là không đến sao?”
Ta lắc lắc tay hắn: “Đương nhiên là muốn đến chiêm ngưỡng dáng vẻ anh hùng của Tề tướng quân lúc thi võ rồi.”
Tề Thầm nhướng mày, trong mắt ngập ý cười, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
“Vậy muội đến không lầm đâu. Tướng quân của muội đã giành hạng nhất, thắng về cho muội một tấm da thú tốt.”
Ta gật đầu: “Vậy đa tạ tướng quân.”
“Chỉ cảm ơn suông thì không được.”
Trên đường về, Tề Thầm nói tối mai hắn rảnh, bảo ta đi cùng hắn dạo hội đèn lồng trong thành.
Nói xong, hắn không đợi ta trả lời, liền bảo đây là ‘lễ vật tạ ơn’, ta không được từ chối.
Ta cũng không nói cho hắn biết, ngày mai học đường được nghỉ một hôm.
Ta không chỉ rảnh vào buổi tối, mà ban ngày cũng rảnh.
Ừm… Lễ tạ ơn thì lễ tạ ơn vậy.
5
Sau lần tiếp xúc đó với Hạ Sanh, mấy ngày sau, nàng mang một ít lễ vật đến tìm ta, nói là muốn cảm ơn ta thật chu đáo.
Lúc ra về, Hạ Sanh có chút ngượng ngùng nhờ ta, mong ta giữ bí mật giúp nàng.
Ta gật đầu đồng ý.
Những ngày tháng trong quân doanh, lúc ta mới đến cũng đã trải nghiệm qua.
Vừa đắng vừa mệt, vô cùng khổ sở.
Hạ Sanh có thể sống sót được ở trong đó, còn lập được không ít quân công, nói thật, ta rất khâm phục nàng.
Sau đó, có lẽ vì cùng chia sẻ bí mật này, Hạ Sanh và ta qua lại nhiều hơn.
Nàng thỉnh thoảng tặng ta vài món đồ chơi nhỏ kỳ lạ không biết kiếm từ đâu.
Ta cũng thường mang canh bổ dưỡng cho nàng.
Võ nghệ của Hạ Sanh trong quân doanh thuộc hàng đầu, nhưng nàng thực sự quá gầy.
Chỉ riêng chuyện ta bắt gặp nàng nhảy xuống sông tắm nước lạnh hôm đó, hành vi này về lâu dài sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
Cứ thế qua lại, ta và nàng lại trở thành bạn tốt.
Đây là điều ta không ngờ tới.
Hôm nay, ta mang canh cho Hạ Sanh xong, lúc trở về, liền đụng phải Tề Thầm ở cổng sân.
Hắn không nói gì ngay, chỉ mím môi nhìn ta.
Ta có chút không hiểu, chủ động mở lời: “Sao lại đứng ở cửa mà không vào?”
Tề Thầm đột nhiên đưa tay kéo ta vào lòng, đầu vùi vào vai ta, giọng nói ồm ồm truyền đến.
“Nửa tháng nữa, đại quân sẽ tiến đánh sào huyệt của quân Man Di.”
“Đợi ta đánh thắng trận, giành được công đầu, chúng ta sẽ về kinh thành.”
“Khi đó, chúng ta có thể thành thân.”
Ta gật đầu, không bày tỏ ý kiến: “Mọi việc đều phải lấy an toàn của huynh làm trọng.”
Tề Thầm dường như còn muốn nói gì đó, nhưng mãi cho đến khi vào sân, hắn nhẹ nhàng buông ta ra, xoay người vào bếp, chẳng nói thêm gì.
Ta chớp chớp mắt, liếc nhìn vào bếp, rồi đi đào vò rượu hoa quả chôn dưới gốc cây.
Món rượu này ta học từ Trần thẩm nhà bên.
Rượu do Trần thẩm ủ là ‘tuyệt phẩm’ ở Mạc thành.
Ta học theo bà ấy, nghĩ rằng rượu mình ủ chắc cũng không khó uống.
Tổng cộng có hai vò, ta và Tề Thầm uống một vò, vò còn lại mang cho Hạ Sanh, vừa đẹp.
Tin tức về trận chiến lớn truyền ra, dân chúng trong Mạc thành bắt đầu thu gom rau củ trong vườn và lợn nhà nuôi, mang đến quân doanh.
Có nhà thì nhi tử ở trong quân doanh, có nhà thì phu quân ở trong quân doanh.
Những người ở lại nhà đều là ‘người già yếu, nữ nhân’.
Mỗi lần trước đại chiến, trong quân doanh đều trở nên náo nhiệt.
Ta đi suốt đường, chứng kiến rất nhiều cảnh người thân chia ly.
Đến chỗ của Hạ Sanh thì lại vắng vẻ.
Nàng đang lau chùi cây thương dài của mình, dáng vẻ không khác ngày thường là bao.
Ta đứng bên ngoài gọi nàng một tiếng.
Nàng ngẩng đầu thấy ta, vẻ mặt nghi hoặc: “…Xu Nhi? Sao muội lại đến?”
Ta giơ giơ bộ quần áo đang ôm trong lòng: “Chuyến này đi đường cũng mất nửa tháng, trời lạnh rồi, phải mặc dày một chút.”
Hạ Sanh sững sờ, hai tay nhận lấy áo bông từ tay ta: “Cái này…”
Ta tự mình bước vào, lại lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong là một dải lụa: “Dải vải quấn ngực của tỷ vừa cứng vừa bí.”
“Cái này ta đến chỗ Trần thẩm đổi lấy, sau này tỷ dùng cái này sẽ thoải mái hơn.”
Hạ Sanh có chút bối rối đứng tại chỗ.
Ta đặt đồ xuống, không ở lại lâu, lúc đi còn nói với nàng: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, quân công cố nhiên quan trọng, nhưng mọi việc phải lấy bảo trọng bản thân làm đầu.”
“Ta chờ tỷ trở về cùng uống rượu.”
Hạ Sanh mắt đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.
Mãi cho đến nhiều năm sau, Hạ Sanh mới kể sơ qua cho ta về thân thế của nàng.
Nàng xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường.
Mẫu thân nàng sinh ba người nữ nhi, cuối cùng mới có được một mụn nhi tử.
Để nuôi sống nhi tử, nàng và hai người tỷ tỷ bị bán đi những nơi khác nhau.
Hạ Sanh bị bán vào thanh lâu, năm đó nàng vừa tròn tuổi cập kê.
Nàng liều mạng trốn thoát, cắt phăng mái tóc, bôi đen mặt mày, rồi trà trộn vào quân doanh.
Cuộc sống quân ngũ trong mắt ta vừa khổ vừa mệt, nhưng Hạ Sanh nói, quân doanh rất tốt.
Nàng chỉ ở đây mới có thể sống sót, nàng không có đường lui.
May mắn thay, nàng đã vượt qua được, dùng mạng sống để giành giật một con đường cho mình.
6
Ngày trở về kinh thành là vào mùa xuân.
Trận chiến đã kết thúc từ mùa đông, nhưng vì trời quá lạnh, hành quân bất tiện, nên đại quân đã ở lại Mạc thành qua hết mùa đông.
Tề Thầm bị thương nhẹ, ta ấn hắn nằm trên giường dưỡng bệnh, hàng ngày giám sát hắn uống thuốc.
Điều đáng nói là, Tề Thầm và Hạ Sanh đã cùng nhau trải qua sinh tử trên chiến trường.
Hạ Sanh đã đỡ cho Tề Thầm một mũi tên.
Mũi tên lén đó vốn nhắm thẳng vào tim Tề Thầm, nếu không phải Hạ Sanh cản lại, Tề Thầm e là ‘lành ít dữ nhiều’.
Lúc Tề Thầm kể lại, hắn ôm ta rất chặt.
Ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, ta cũng đưa tay ôm chặt hắn.
“Xu Nhi, lúc đó ta cảm thấy mình suýt chút nữa là không thể gặp lại muội.”
“Sau khi bắt được Vua Man Di, ta hỏi Hạ Sanh vì sao lại đỡ tên cho ta.”
“Hắn nói hắn sợ ta chết, muội sẽ đau lòng khổ sở.”
“Hắn vì muội nên mới đỡ mũi tên đó cho ta.”
“Bất luận lý do là gì, Tề Thầm ta nợ hắn một mạng.”
“Ta phải sống cho thật tốt, mới không phụ lòng hắn.”
Đây là cái logic gì vậy?
Còn cái vẻ mặt phòng bị như phòng trộm của huynh là sao?
Ta đẩy đầu hắn ra: “Ta đi đưa thuốc cho Hạ Sanh, huynh nằm nghỉ cho khỏe đi.”
Thời tiết ấm lên, việc trở về kinh thành được đưa vào lịch trình.
Tề Thầm lần này đại thắng, bắt sống Vua Man Di, mở mang bờ cõi cho Đại Dung.
Đây là chiến công mà ngay cả phụ thân hắn cũng chưa làm được.
Khi đại quân tiến vào kinh thành, Thái tử dẫn trăm quan ra cổng thành nghênh đón, dân chúng đứng hai bên đường hoan hô.
Tề Thầm vào cung, ta trở về phủ họ Tề.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, quản gia đã vội vàng đến bẩm báo, nói phụ thân ta đến.
Khi ta gặp phụ thân, ông mặt mày hồng hào, cười không khép được miệng.
Ta vừa bước vào cửa, ông đã bước nhanh đến, nắm tay ta nói không ngớt: “Không hổ là nữ nhi ta, tính toán chuẩn xác Tề Thầm sẽ không ngã.”
“Con bây giờ là đại công thần của nhà ta đó!”
Ta cố sức rút tay về: “Phụ thân mau chuẩn bị của hồi môn cho con.”
“Con đang vội gả đi.”
“Của hồi môn không thể thiếu, nếu ít quá người ta sẽ nói nhà mình ‘trèo cao’.”
“Nói bậy! Trèo cao cái gì? Nữ nhi ta lúc Tề Thầm còn là kẻ tàn phế đã không rời không bỏ hắn, đi đâu tìm được nữ tử tốt như vậy!”
“Cưới được con là phúc phần của Tề Thầm hắn!”
Ta cố nhịn, mới có thể miễn cưỡng giữ được nụ cười: “Tóm lại, bây giờ Tề Thầm đã thăng tiến, nhà chúng ta cũng không thể quá ‘nghèo nàn’, để người ta chê cười.”
“Phụ thân tự tính toán đi.”
Nhìn bóng lưng phụ thân ta đi xa, ta suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như những dòng chữ ta thấy có nói, ta sẽ vì từ hôn mà bị Tề Thầm ghi hận, dẫn đến bị hủy dung, ném vào ổ ăn mày chết đói.
Nếu mọi chuyện thật sự xảy ra như vậy, lúc đó người nhà ta đang làm gì?
Tề Thầm dù có thù dai đến đâu, cũng không rảnh rỗi đến mức canh chừng, không cho phụ thân ta đến ổ ăn mày đưa cho ta cái bánh bao chứ?
Ta sao có thể chết đói được?
Lại ví dụ, ta theo Tề Thầm đến biên cương, hơn một năm không có tin tức.
Khó khăn lắm mới trở về, phụ thân ta vừa gặp đã nói những lời như vậy.
Không một câu hỏi ta có khỏe không, có bị thương hay chịu khổ gì không.
Không một câu nào.
Mặc dù sớm đã biết phụ thân ta là người ‘thực dụng’, nhưng đến tận giờ phút này, ta mới thật sự cảm nhận rõ ràng sự bạc bẽo của ông.
Mãi đến khi Tề Thầm từ trong cung trở về, ta mới vui vẻ trở lại.
Tề Thầm cũng rất vui.
Hắn đưa tay ôm ngang eo ta nhấc bổng lên, bế ta xoay vòng trong sân, cười nói: “Xu Nhi, ta đã kế thừa tước vị của phụ thân ta.”
“Ta cũng đã thưa chuyện của chúng ta với Bệ hạ, vài ngày nữa thánh chỉ ban hôn trong cung sẽ ban xuống!”
“Ta cuối cùng cũng có thể cưới muội! Chúng ta sắp thành thân rồi!”
Ta bị xoay đến chóng mặt, gục vào lòng Tề Thầm.
Niềm vui của giây phút này, ta biết Tề Thầm đã phải vất vả thế nào mới có được.
May mắn thay, ‘sau cơn mưa trời lại sáng’.