1
Ta biết Phó Lương Châu có nuôi một nữ nhân ở bên ngoài.
Là tiểu thư nhà quan gặp nạn.
Khác với ta.
Nàng ta bụng đầy thơ sách, tinh thông phong nguyệt.
Nàng không cầu danh phận, chỉ cầu một đêm hoan lạc với Phó Lương Châu.
Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, mới có thể ở bên cạnh Phó Lương Châu suốt ba năm.
Mỗi lần Phó Lương Châu về nhà.
Ta đều có thể ngửi thấy mùi hương của nữ nhân khác trên người hắn.
Mùi hương Tuyết Trung Xuân Tín quyến rũ nồng nàn.
Vương trên cổ, trên vạt áo trước ngực, thậm chí là cả trên thắt lưng của Phó Lương Châu…
Như một sự đối đầu thầm lặng.
Năm đầu tiên.
Khi ngửi thấy mùi hương lạ trên người Phó Lương Châu.
Ta hoảng hốt nắm chặt lấy áo khoác ngoài của hắn.
Hương thơm từ đầu mũi chui vào tận dạ dày.
Ta nôn đến trời đất quay cuồng, nước mắt chảy đầm đìa trên mặt.
Phó Lương Châu rót cho ta một chén trà.
Vẻ mặt nhạt nhẽo: “Chỉ là xã giao ở chốn phong nguyệt thôi, có đáng để quan tâm như vậy không?”
“Tô Mạt, hãy có chút khí độ của chủ mẫu hậu trạch, chuyện của nam nhân, đừng quản quá nhiều…”
Đêm đó, ta đã nếm trải mùi vị đau như dao cắt.
Năm thứ hai.
Người mà Phó Lương Châu nuôi dưỡng bên ngoài đã tìm đến tận cửa.
Nàng ta trẻ trung, yêu kiều.
Thậm chí không cần son phấn điểm tô, đã giống như đóa hải đường Tây Phủ nở rộ nhất.
Giữa hai hàng lông mày đầy dã tâm.
“Tỷ tỷ, đừng sợ…”
“Ta không làm thiếp, dù gia đình sa sút, ta vẫn có lòng kiêu hãnh.”
“Mẫu thân ta đã từng nói với ta, nữ nhi nhà họ Kỷ chỉ làm chính thất phu nhân!”
“Nếu ta tranh, cũng chỉ tranh vị trí của tỷ!”
Sắc mặt ta trở nên khó coi.
Cơn giận chiếm lấy tất cả, thậm chí ta đã từng nghĩ đến việc cùng nàng ta đồng quy vu tận.
Năm thứ ba.
Cũng chính là năm nay.
Phó Lương Châu đã đường đường chính chính dẫn người về hậu trạch.
Sợ ta ra tay với nàng ta.
Hắn đã giấu nữ nhân nhỏ bé yếu đuối đó sau lưng mình.
Phó Lương Châu thân hình cao lớn, vừa vặn có thể che chở nàng ta một cách kín kẽ.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của hắn nhìn ta.
Lạnh lùng cất lời: “Ninh Ninh là hồng nhan tri kỷ của ta, đã ở bên cạnh ta ba năm, dù nàng có đồng ý hay không, ta cũng phải cưới nàng ấy vào phủ, cho nàng ấy một danh phận.”
Hắn đã nói rất nhiều yêu cầu của Kỷ Vân Ninh.
Nếu không đạt được những điều đó, Kỷ Vân Ninh thà bị hắn nuôi bên ngoài cả đời, cũng sẽ không ủy khuất bản thân, gả vào Phó gia.
Nàng ta tính tình mạnh mẽ, quyết không chịu thấp hơn người khác làm thiếp.
Vì vậy khi nàng vào phủ, ít nhất cũng phải ngang hàng với ta, là bình thê.
Nàng ta yếu ớt, thích phơi nắng, vừa nhìn đã thích sân viện của ta.
Cũng yêu cầu ta phải dọn ra ngoài, nhường lại cho nàng ta và Phó Lương Châu động phòng.
Còn những con mèo mà ta nuôi lớn trong sân, cũng phải đuổi đi hết.
Bởi vì Kỷ Vân Ninh sợ mèo, ngay cả tiếng mèo kêu cũng không nghe nổi…
Ta im lặng lắng nghe.
Không phản bác một lời nào.